Nói về điện ảnh cũng giống như nói về những giấc mơ, vì điện ảnh sử dụng ngôn ngữ của những giấc mơ; nhiều năm có thể trôi qua trong một giây và bạn có thể nhảy từ nơi này sang nơi khác. Nó là ngôn ngữ cấu thành bởi hình ảnh. Và trong điện ảnh đích thực, mỗi sự vật, mỗi luồng sáng đều mang một ý nghĩa nào đó, như trong một giấc mơ.
Phim bắt đầu với vai chính là Sophie, một cô gái 18 tuổi nhút nhát làm việc tại cửa hàng mũ của cha dưới sự chỉ đạo của mẹ kế và hai em kế ( gần giống Cinderella nhỉ? ). Cô ấy có cơ hội được gặp gỡ với ohù thuỷ điển trai huyền bí tên Howl - người đã cứu Sophie khỏi sự hăm doạ của một số lính gác. Tuy nhiên vì vậy mà Howl làm cho Sophie bị Phù thuỷ Rác chú ý đến. Bà ta đến thăm Sophie và buông lời nguyền, biến cô ấy thành một bà già 90 tuổi. Không thể nói với ai rằng mình bị nguyền rủa. Sophie
Được thực hiện vào cuối thời kì phim câm ở Nhật, bộ phim I Was Born But… năm 1932 của Ozu Yasujiro lấy bối cảnh tại vùng ngoại ô Tokyo, nơi gia đình Yoshi vừa mới chuyển tới cùng với hai cậu con trai nhỏ, Keiji và Ryoichi (Tomio Aoki và Hideo Sugawara thủ vai). Vốn là những đứa trẻ mới tới, nên Keiji và Ryoichi tức thì trở thành nạn nhân bị ăn hiếp ở đó, chúng phải cúp học để tránh mấy đứa trẻ khác.
Đầu xuân trong giai đoạn Nội Chiến nước Nhật thế kỷ thứ 16 tại Hồ Biwa thuộc tỉnh Omi, gia đình làm nghề nông và thủ công gốm của Genjurô muốn tận dụng thời cơ đến Nagahama để bán đồ gốm và thu về một gia tài nhỏ. Người hàng xóm của họ là Tobei, vốn là một tên ngốc luôn mơ mộng trở thành samurai, nhưng chưa có đủ tiền để mua áo giáp.